Hoàng Chẩm






MẸ



Một bông hồng cài lên ngực em
Một bông nữa cho anh
Cho mùa hiếu hạnh
Ta còn Mẹ trong đời
Mẹ ơi!
Thương đôi vai gầy lưng còng theo tháng năm
Ướt mẹ cho con ráo khô lớn khôn từng bước
Mới đây thôi hơn chín mươi năm nhọc nhằn thân Mẹ
Sương gió thân cò lặn lội một tình thương.
Ta còn Mẹ như suối nguồn hạnh phúc
Bao la mênh mông như biển rộng
Tấm lòng người tha thiết một đàn con
Tấm áo mẹ còn nét nhàu vượt truân chuyên
Tóc bạc trắng in dấu hằn bươn chải áo cơm thời tao loạn.
Gian khó không kêu trời
Cam chịu ngược xuôi đổ mồ hôi sôi nước mắt
Mẹ còn đó !
Ta còn tất cả!

___________________________________________________________________




NGƯỜI THẦY NĂM XƯA


Một vì sao lấp lánh về trong đêm tối vắng
Thầy đã thắp sáng cho tôi bao ước mơ
Dìu đôi chân bỡ ngỡ hòa trong tim nắng ấm
Thầy chắp cánh để tôi bay vào đời.

Bước trong sân trường xưa
Hàng ghế đá ngẩn ngơ nhìn theo
Nắng lung linh đùa vui
Hàng me vẫn tiếng ve gọi reo.

Nét phấn trên bảng đen cùng năm tháng
Kéo tôi quay về thời thơ ấu
Ngồi lắng nghe lời thầy năm xưa
Em có biết được vì sao tóc cha phai màu

Em có biết được vì sao lá không ngừng rơi
Vì thời gian cứ vùn vụt trôi mãi không đợi ta
Và ta hãy sống để không nuối tiếc ngày mai
Ngồi đây ngước nhìn vì sao nhớ đến năm nào.

Một lời chúc cùng ngàn hoa dâng lên thầy tôi
Và hạt bụi phấn đừng vội rơi mái tóc bạc phơ
Để thầy tôi còn mãi nâng bước chân trẻ thơ.
__________________________________________________________________


THÁNG MƯỜI TÔI ƠI!



Tháng mười nhặt hết thu phai
Chút mong chút nhớ thêm dài giấc mơ
Không nhau lá ngủ bơ vơ
Nghe chiều rơi giữa câu thơ vơi đầy

Chân xưa một bước thơ ngây
Ngày về chải chuốt thương đầy mắt môi
Khúc sông in bóng tinh khôi
Chiều nghiêng bóng nắng ru đời không đau

Tháng Mười mùa đông về mau
Tàn thu em ngóng chút sầu riêng mang
Cơn mưa về gọi mùa sang
Niềm đau về gọi nghe vàng võ tôi

Tình xa một tiếng đành thôi!
Tương tư lòng vẻ xa xôi mặt mày
Bây chừ tạm biệt heo may
Chút thu giữ lại giữa ngày chớm đông

Còn em còn một mênh mông
Chợt thương vô tận dòng sông ngày về
Em nghiêng một dấu sơn khê
Muộn màng lui tới một bề có nhau ...
________________________________________




TRONG HƠI THỞ MÙA XUÂN


Vẫn một Mùa xuân trên tóc
Áo phai chưa hết nỗi buồn
Còn thương dòng sông trong mắt
Từ ly em bỏ ngọn nguồn
Quạnh hiu ngậm ngùi một gối
Chiếu hoa em dệt mộng thường
Thương ai về nơi nắng gió
Ngày đêm vẻ một nét thương
Xin em cho nhau lời cuối
Nắng khuya ngọt nụ tầm xuân
Bên thềm lòng như hoa nở
Giọt sương trên môi thật gần
Ngày xưa ai buông tiếng hát
Chín một mùa xuân yêu nhau
Bay cao lời thương chưa nói
Tình ơi! nối nhịp về sau.

Tháng Giêng - 2013

_____________________________________________





TỰ TÌNH THÁNG SÁU


Tháng sáu ơi ngọn ngành xanh vườn cũ
Sông nước chiều xưa mở lối nhớ tình xa
Tay trong nhịp thở nghe tiếng buồn rơi rụng
Bến nước ân tình sâu lắng một mùa hoa.
Ta trở lại bên sông tìm giọt nắng
Tháng sáu thì thầm khúc hát gửi lòng ai
Mặt mày xưa ngó nhau buồn không nói
Sợi tóc nào bay vẻ nét tàn phai.
Lưng chừng con nước như dòng đời lặng lẻ
Nhớ ngày về theo dấu nụ hồng xưa
Em đong đếm hương nồng mùa hạ trắng
Chén hương cay môi thắm như cơn mưa
Bây chừ một chỗ ngồi còn trống trải
Còn đó ngày sang sông đi ngược đường tơ
Như bắt giữ bóng đời nhau qua dâu bể
Thì thầm âm xưa vọng tiếng đôi bờ.
Đợi vầng trăng khuất mượn màu hoa tím
Thuở đi về chải chuốt một giấc mơ
Tháng sáu có nhau trong từng hơi thở
Khéo tay buộc nối em giữ kín dòng thơ.
Nước không cạn bỡi còn mùa hoa tháng sáu
Ngậm ngùi tôi ơi một thoáng với tóc mây
Nụ hôn muộn màng như đầu đời cất tiếng
Tình ơi!
Còn tuổi nào nghe ngóng giữa vòng vây.

Viết giữa mùa bằng lăng tím 04-06-2010

_______________________________________________




TỪ MÊNH MÔNG XA KHUẤT




Có một ngày em xô cuốn hết mong manh
Tay buông tay bắt nỗi buồn qua nhanh
Ai một lần trầm mình trong mùa hoa
Biền biệt mấy mươi mùa trăng em trong xa vắng
Ta du mục nỗi nhớ cùng em
....


Một bất chợt ngày về có màu mắt thời gian
Vắng hoe mùa hoa tháng sáu
Em thôi quên ngày qua sông áo lụa buồn vội vã
Tóc gió bây chừ thành biển nhớ mênh mông
Bay theo duyên kiếp

Lỡ làng từ buổi ban sơ
Hỏi em có biết ai chờ mưa ngâu
Tri âm một tiếng nặng sâu
Tri âm một tiếng thương câu ân tình

Vọng một đời theo từng hao khuyết em
Ta bỏ lại dấu chân ngày đi lạc
Cánh hoa bằng lăng mùa về hẹn ước
Lắng nghe từng nhịp thở
Theo chút mộng khói sương
Xa thì thật xa!
Gần cũng thật gần!
Ái ân chưa thả tiếng buồn rơi bên chăn chiếu
Cánh hoa lẻ loi bên gối sao như thương bóng đêm

Nửa em còn lại một vỡ tan
Nửa ta còn mãi một dâng tràn

Nhớ chi hơn!
Một tiếng bật khóc như trùng khơi dậy sóng
Ngậm ngùi chia hết bão bùng
Trong nhau còn mãi vô cùng thoáng xưa

_____________________________________________




HÌNH NHƯ LÀ MÙA THU


Em đi lá cũng thôi vàng
Tưởng mùa thu chết ngỡ ngàng... bước chân
Khuất xa tầm tay cố nhân
Muộn màng chạm mặt mấy lần vỡ tan
Áo xưa phủ bụi thời gian
Mùa hoa nhuộm tím ngút ngàn phương xa
Thu đi còn lại mình ta
Rơi theo mùa lá... biết xa nghìn trùng
Biết đem cơn mộng ru lòng
Cho đêm chờ đợi mắt chong đèn trời
Thu xưa thả ngọn chơi vơi
Vầng trăng tròn khuyết thương lời từ ly.

_________________________________________




KHÚC ĐÊM MÙA THU


Êm đềm một tiếng thu rơi
Giữa đêm trăng vỡ nửa lời chia nhau
Lìa cành lá cũng biết đau
Thương cây nhớ cội một màu chia phôi
Còn em như mặn bờ môi
Tình vô biên gọi góc trời bình yên
Đêm thu rơi hết muộn phiền
Chênh chao đếm bước về miền em xưa
Bên em bén tiếng gửi thưa
Bên lòng bén tiếng đong đưa cuộc tình
Đêm thu cho nhau mông mênh
Cạn khuya cho hết ngọt lành giấc mơ
Thương lắm mùa thu ơi!
Em về nhặt lá vàng thu
Đành thôi! thả một lời ru muộn màng
Lối xưa trăng khuất ngỡ ngàng
Hẹn nhau về giữa dở dang cuộc chờ
Ta về nhặt hết tóc tơ
Vẽ vời cơn mộng ngu ngơ bên người
Chiếu chăn bóng dáng nửa đời
Nửa trong bỗng nhớ một thời tình bay
Nửa còn mơ giữa cơn say
Tròn thương chút mộng giữa ngày thu qua.

______________________________________




MÙA THU


Mùa thu
Đi giữa vô biên
Em về nơi ấy
Một miền cỏ hoa.
Một đời lá
Khúc chia xa
Nằm im
Giấu nỗi buồn qua
Tháng ngày.
Ru đời thêm chút tình say
Lại thương mùa cũ lưu đày lá xanh.
__________________________________________






NÓI VỚI MÙA THU





Mùa thu về
Lá rơi! Thèm chút úa phai
Như màu mắt thời bé dại dỗi hờn
Cánh hoa mùa nhớ.
Bâng khuâng
Người đàn bà nhặt nỗi buồn xuống thấp
Xâu thành chuỗi treo vào góc đời thầm lặng
Chiêm bái khúc tự tình
Có giọt nắng rơi bên thềm cũ
Ngỡ ngàng trong chiều
Câu thơ chùng xuống.

Mùa thu vàng lối về
Người đàn bà choàng lên mình nỗi nhớ
Xa rồi cơn mơ có mùa hoa nở muộn
Ngó vầng trăng hao khuyết
Đắng đót bờ môi
Xin như tái hiện mùa chia tay
Lạc bước về xa.

Mùa thu nghiêng hết cuộc tình
Dấu nghìn trùng níu lòng nhau
Ngược xuôi một đành thôi
Người đàn bà bật khóc...
Trống vắng.
Nghiêng vai gánh mòn đau giữa vô cùng
Vết rạn vỡ kéo dài theo năm tháng
Người đàn bà đeo mang ân tình
Tạc lên mình niềm thương vô tận.

Mùa thu trầm mặc
Người đàn bà đuổi bắt kịp thời gian
Thương mình... đã cũ.

Quảng Trị mùa Thu
(2016)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét